Con không dám nói chuyện trực tiếp với má, vì con biết má chẳng hề lắng nghe. Đó là lý do con chỉ dùng tin nhắn. Bao nhiêu buồn bực, chịu đựng con đã tuôn ra như dòng suối. Con biết những tin nhắn đó sẽ làm má tổn thương ghê gớm, nhưng con vẫn nói vì mong một lần trong đời má hãy thôi nhìn vào nỗi đau của chính mình, mà hãy nhìn vào nỗi đau của con cái. Hãy thôi làm mọi điều để bù đắp cho nỗi bất hạnh của đời mình mà vô tình làm tăng nỗi bất hạnh của con cái má. Con biết giây phút đó là đỉnh điểm làm tăng khoảng cách má và con.
Trong một năm qua, con đã lẩn tránh má bằng mọi cách. Thậm chí ngày tết đoàn tụ, con đã đi tìm tự do ở những nơi xa lạ, để không phải nghe những lời hỏi han, để không phải hỏi han, và cũng không phải gặp má. Nhưng thỉnh thoảng, con vẫn thăm hỏi về má qua các anh chị em và các dì.
Khi con biết nguyên nhân vì sao má lại hành xử như vậy, con lại càng chua chát hơn. Những người lớn, là má và các dì, tại sao lại xúc phạm tổn thương nhau, rồi lại làm tổn thương cả con nít chỉ vì đồng tiền. Liệu rằng má coi rẻ tình mẫu tử đến nỗi chỉ vì những lời đàm tiếu qua lại trong lúc đôi co với các dì mà sẵn sàng từ con cái mình? Con đã nghĩ, nếu má không phải là máu mủ thiêng liêng, chắc lòng còn sẽ đỡ đau hơn. Đó là lý do con né tránh.