Tôi thực sự không thể tưởng tượng nổi một người con gái thành phố lần đầu về nhà chồng lại như thế. Tôi góp ý, cô ấy nói: “Mình còn khó khăn, phải chi tiêu hợp lý, em giữ cho anh chứ cho ai”. Tôi gửi tiền biếu bố mẹ vợ, cô ấy không nói gì; ngược lại với bố mẹ tôi, không có được một đồng quà hay sao. Tôi là người rất nóng tính nên vợ chồng đã cãi nhau. Chúng tôi ở với gia đình được 3 ngày, kéo nhau về thành phố làm việc. Đã thế khi đi cô ấy không quên kêu mẹ tôi mua quà đặc sản ở quê để biếu sếp.
Mẹ tôi đã phải đạp xe 10 km trong thời tiết mưa phùn để mua những thứ cô ấy yêu cầu. Mẹ cũng không quên mua những thứ đồ thực phẩm trong lành và tốt ở quê để biếu bố mẹ cô ấy. Tôi đi làm thường hay về nhà khoảng 8h tối, cô ấy đi làm về 5h nhưng không về nhà lo cơm nước tôi mà cứ về nhà bố mẹ ăn uống sinh hoạt. Lương làm bao nhiêu cô ấy mang về cho bố mẹ hết, để tôi một mình lo toan.
Khi cưới xong một tháng, biết có thai, bố mẹ vợ bắt tôi phải về ở rể, tôi không chịu vì nói lúc trước cưới nói sao thì bây giờ phải như thế, còn vợ muốn tính sao thì tùy. Tôi sang nói chuyện với bố mẹ vợ thì nhận được câu trả lời: ”Lúc trước tôi đâu có hứa với anh như thế, tôi đâu nghe anh nói gì”.
Tôi bàng hoàng bởi bố mẹ vợ, lâu nay tôi vẫn nghĩ là cán bộ công chức về hưu, hiền lành đàng hoàng lại có thể thay đổi 180 độ. Tôi mất lòng tin ở gia đình vợ, họ bất chấp hạnh phúc một đời người, sinh linh và tâm hồn đứa trẻ chỉ vì muốn con gái ở với mình.