Vợ để tôi một mình lo liệu tất cả, chuẩn bị từ những thứ nhỏ nhất mà không đoái hoài gì đến đám cưới, cứ cái gì đụng đến tiền là cô ấy lơ đi. Tôi có nói, cô ấy lại viện dẫn lý do đang đi làm việc này cho sếp, việc kia cho gia đình. Tôi đã bắt đầu cảm nhận được vợ tôi là người keo kiệt, tính toán; bố mẹ vợ là người chỉ bảo dẫn đường cho cô ấy mọi thứ. Nhưng nghĩ do môi trường sống, khi về ở với mình từ từ cô ấy thay đổi. Rồi tôi cũng lo được một cái đám cưới mà theo ban bè nói thuộc hạng hoành tráng.
Cưới xong tôi ra thuê một căn hộ nhỏ cách nhà vợ chừng 7km. Vợ vốn dĩ được cưng chiều từ nhỏ nên không biết làm gì ngoài việc đến công ty rồi về nhà. Cưới xong tôi phải dạy vợ cách nấu nướng, cách đối xử với họ hàng hai bên, nhưng bố mẹ vợ lại cho rằng như thế là tôi đày ải con họ nên không cho vợ tôi làm, hàng ngày nấu ăn bỏ vào giỏ mang về cho tôi. Tôi có góp ý ”Bố mẹ làm vậy thì sao vợ con biết làm”.
Bố mẹ vợ không nghe, lại còn bao biện cho con. Sau hôm cưới tôi bảo vợ đưa sang họ hàng nhà để tôi thăm hỏi thì được nhưng ngược lại với gia đình tôi, cô ấy lơ luôn vì sợ tốn kém quà cáp, làm tôi rất xấu hổ với họ hàng. Ngày về gia đình tôi, tôi ý tứ, dặn dò phải mua được tấm bánh đặt lên bàn thờ cúng tổ tiên, công việc tôi nhiều, hơn nữa những chuyện như thế tôi đâu cần phải chỉ bảo. Với trình độ học mấy trường đại học của cô ấy, tôi nghĩ vợ sẽ hiểu hoặc ít ra bố mẹ cô ấy sẽ chỉ bảo cho con gái. Nhưng không hề có một thứ gì ngoài quần áo và mỹ phẩm.