Rồi lại có lần 2, lần 3 anh nói chia tay, cuộc sống hôn nhân với tôi là chuỗi những ngày dài và mệt mỏi vô cùng. Tôi âm thầm chịu đựng và giấu trong lòng, không nói với bố mẹ đẻ vì nghĩ để sau này anh về nhà ông bà ngoại không bị ngại, không nói với bố mẹ chồng vì ông bà cũng nhiều tuổi, sợ lại suy nghĩ, buồn phiền.
Một ngày tôi thực sự kiệt sức, mang chuyện nói với mẹ chồng, lần một mẹ bảo yên tâm không có đứa con dâu nào thứ 2 bước vào cái nhà này, đến lần 2 mẹ lại nói con trai Hà Nội nó vậy, chịu đựng được thì chịu, không tùy. Lòng tôi mất phương hướng hoàn toàn. Anh nói xấu tôi với cô bồ rất nhiều, có lần cô bé đó nhắn tin cho tôi: “Anh ấy hết tình cảm với chị rồi, nên ly hôn giải thoát đi. Anh ấy chẳng coi chị ra gì trong nhà đâu”, tôi nghe như có tiếng sấm bên tai.
Tôi có gặp cô bé đó một lần, nói chuyện với tư cách 2 người phụ nữ đúng nghĩa nhưng có vẻ anh và cô ta nhất quyết muốn tôi ly hôn để được đến với nhau. Tôi mang chuyện kể với một người bạn, cũng là sếp của chồng, họ bày cách cho tôi đánh ghen. Tôi không đủ can đảm để đánh ghen nên rủ thêm 2 người bạn đi cùng, đến cơ quan đã được bạn của chồng sắp xếp mọi thứ và đánh ghen, chửi mắng cô bé đó.
Tối anh lại đi với cô đó đến tận đêm muộn mới về. Về nhà anh đánh và đuổi tôi ra khỏi nhà, trước mặt bố mẹ chồng anh vu cho tôi thuê người đánh khiến anh phải bỏ chạy trốn đến giờ mới về. Giờ anh yêu cầu ly hôn tôi không đồng ý, anh tìm cách ly hôn đơn phương nhưng phải mất khá nhiều tiền mà anh không đủ khả năng. Anh nịnh nọt, ngọt nhạt để tôi đồng ý ra tòa. Sau tôi thấy anh cạn tàu ráo máng đành thu xếp mọi chuyện nói với bố mẹ đẻ rồi xin phép bố mẹ chồng ra ở riêng. Mục đích để tôi xa rời anh một thời gian để cùng suy nghĩ về mình.