Tôi lao vào những cuộc cạnh tranh không cân sức, nơi bản thân còn quá non nớt để nhìn thấy hết chân tướng của mỗi sự việc. Thành công nhỏ khiến tôi chủ quan và ngạo mạn, không biết đâu là mỏm đá mà tránh, thế rồi cứ như con thiêu thân lao vào chỗ chết. Khi thấy đau đớn mới kịp nhận ra mình phải lùi lại, bất hạnh từ đó sinh ra, cũng may chưa chết. Con đường tìm hạnh phúc đầy những mảnh thủy tinh vụn vỡ làm bàn chân tôi rướm máu, tâm hồn chai sạn và trở nên khắc nghiệt với mọi người xung quanh.
Tôi vô tình kéo người khác vào nỗi bất hạnh của mình. Thấy ai đó kém hơn mình tôi cho rằng họ thật đáng bỏ qua, ai đó hơn mình tôi đố kỵ và ghét bỏ. Nhưng đến sau cùng tôi nhận ra mình đã sai lầm vì không đủ khả năng để điều khiển người khác và muốn ai đó phải như mình. Cái rốn của vũ trụ chắc chắn không phải là tôi vì tôi không sâu đến vậy. Hôm nay, khi tôi nhìn vào tấm gương phản chiếu bản thân, thấy rõ từng vết sẹo trong lòng, khó lấp đầy được nhưng dường như nó nằm ngoài khả năng của tôi. Tôi nghiệm ra hạnh phúc không còn là thành tựu mà tôi từng mường tượng.
Hạnh phúc phải được hình thành từ trong nội tại của mỗi người chứ không lơ lửng ngoài kia. Là một phụ nữ điển hình trong cuộc sống hiện đại, tôi đã gặp không ít những cô gái như mình. Khi thấy họ, tôi có thể cảm nhận được rất rõ họ đang làm gì với những mối quan hệ xung quanh, không ngừng đố kị và so sánh, điều này phần nào đã ăn sâu vào tiềm thức mà đến họ và tôi cũng chưa định nghĩa được. Góc nhìn hẹp giới hạn ta trong những cảm xúc rất tiêu cực.