Ngày sinh nhật con, chồng nói với bố mẹ chồng ý định làm cơm và mời bố mẹ, anh chị em ruột 2 bên sang ăn bữa cơm vui vẻ, tôi nghĩ chồng nói là được rồi, 2 vợ chồng là một nhưng với mẹ chồng như thế là không được, tôi phải hỏi ý kiến bà, nhờ giúp đỡ còn không thì bà không quan tâm. Tôi làm cơm một mình, thật sự không cần giúp đỡ mọi việc vẫn suôn sẻ nhưng nhìn thấy thái độ của mẹ chồng tôi thật sự quá buồn, bà không hỏi han một câu, đi ra đi vào, thêu thùa. Khi gia đình tôi đến bà chẳng thèm tiếp, đi ra đường chơi với hàng xóm, đến bữa ăn phải mời mọc nài nỉ, bà vào ngồi mấy phút thì đứng dây. Tôi hoàn toàn thất vọng với thái độ cư xử của một người 60, 70 tuổi lại là một nhà giáo về hưu.
Nhà tôi thuê giúp việc để trông con cho tôi đi làm, mẹ chồng nói thẳng ngay từ đầu bà không trông được cháu, đấy không phải trách nhiệm của bà. Trong khi những ngày người giúp việc về quê, tôi làm tất cả mọi việc một cách khoa học nhất, nhanh nhất, nấu nướng cho con ăn rồi đem con sang ngoại gửi, còn bà nội đi chơi, cà phê suốt ngày với bạn bè. Có hôm tôi để con ở nhà một buổi sáng, đến trưa về chỉ có chồng ở nhà bế con, tôi về lo cho cả nhà cơm nước (nhà chồng kinh doanh ở nhà nên tất cả thành viên ăn uống ở nhà hết), lo ăn uống rồi đưa con về ngoại, từ đó tôi biết mình không bao giờ có thể để con ở nhà khi không có giúp việc.