Sau Tết tôi về và đâm đơn ly hôn, bố mẹ anh ta đã họp gia đình và xin tôi bỏ qua cho anh ta. Khi đó anh ta đã đưa về cho tôi một món nợ 200 triệu, xe máy của anh ta đã mất vì chơi bạc, sổ đỏ lô đất và cái xe máy của tôi anh ta đã đem cầm, tôi phải mượn xe cơ quan để đưa đón con đi học. Họ nói tôi hãy nghĩ đến hai đứa con mà bán đất trả nợ cho chồng, mẹ chồng tôi có nói một câu mà tôi nhớ mãi “Từ ngày con lấy nó con chưa hy sinh cái gì cho nó cả. Ngày xưa bố cũng cờ bạc, mẹ phải bán hết đồ đạc trong nhà trả nợ cho bố, còn con chưa phải bán cái gì”.
Thế ra gần chục năm nay một tay tôi nuôi cả cái gia đình này, lo cho nhà cửa, ông bà không thiếu cái gì thì chưa là sự hy sinh à? Tôi nghe mà hận trong lòng nhưng đành cố nhịn, tôi tự nhủ được rồi mình sẽ hy sinh theo ý bà một lần để sau này bà không thể nói gì. Tôi đành rút đơn ly hôn, bán lô đất nông nghiệp 300 triệu, năn nỉ ông bà ngoại mua vì làm sao mà bán đất được nhanh thế.
Đưa cho anh ta 150 triệu trả nợ và lấy xe, lấy sổ đỏ lô đất còn lại về. Tôi có nói với anh ta đây là lần cuối cùng tôi tha thứ và bỏ qua, tất cả cờ bạc, gái gú hãy chấm dứt ngay. Nếu để tôi biết thì sẽ không có cơ hội lần 2 đâu, anh ta đã hứa trước mặt tôi và gia đình sẽ chấm dứt tất cả để lo cho vợ con.