Bản thân tôi cũng còn nặng gánh gia đình nên lo làm để giúp đỡ gia đình chứ không nghĩ đến chuyện đó nữa. Thấm thoát đến nay đã 2 năm, tôi vẫn chưa một lần biết tới chỗ ăn ở của anh thế nào. Anh vẫn đi đi về về giữa tôi và cô kế toán. Tôi biết họ đã quan hệ giống như vợ chồng từ lâu, tôi không cần biết giữa anh và người kia ra sao chỉ cần anh đừng nhắc tới và đừng để tôi biết được. Từ đó đến nay tôi cũng không hề nhắc đến chuyện đó, cho đến khi chúng tôi đi du lịch ở Đà Lạt theo tour .
Tôi say xe, nằm im, nhắm mắt, chắc anh nghĩ tôi đã ngủ nên vô tư nói chuyện điên thoại với người kia mà nội dung là người kia nghi ngờ anh và anh đang cố giải thích rằng ở quê, đi uống cà phê cùng bạn. Tôi nghe mà nước mắt tuôn trào vì tủi hận, cố gắng giả vờ không hay biết nhưng rồi không thể cố được nữa. Chuyến du lịch từ đó chỉ toàn nước mắt chẳng còn ý nghĩa gì với tôi. Trở về thành phố anh đến tìm tôi, lúc anh ra ngoài vô ý không mang điện thoại, tôi đã tình cờ thấy trên máy anh cái tên Darling đang gọi. Người ấy được anh lưu là Darling còn số tôi anh chỉ lưu là một cái tên không hơn không kém.
Tôi thấy đau nhói và nhận biết rằng dấu chấm kết thúc từ đây. Anh giải thích, níu kéo rằng không muốn thế nhưng vì che giấu qua mặt người kia anh phải làm vậy. Tôi không còn kiên nhẫn được nữa, cũng không còn một chút niềm tin nào để tiếp tục. Tôi 24, anh 31, cái tuổi không còn để trẻ để trêu đùa được nữa. Anh nên lấy chị ấy là điều đúng đắn nhất vì chị là người đầu tiên của anh và cũng là người theo anh suốt chặng đường dài, quê 2 người cũng gần nhau, bạn bè đã thân thiết quen biết. Còn tôi quê tận miền Trung, nếu lấy nhau cũng khổ.