VN88 VN88

Tâm sự lời cuối dành cho con sắp lìa đời

Bà nội ốm, ngoài giờ làm ba ở suốt trên viện cùng bà, mẹ vào thăm ba không cho. Mẹ liều vào, ba mắng. Nhưng mẹ không thể không báo ba sự hiện diện của con. Ba gọi mẹ vào gặp, yêu cầu mẹ cho ba xem giấy tờ bệnh viện, mệt lả người, mẹ vẫn ráng gượng dậy đi, mẹ không lấy được giấy nhưng gặp được ba. Ba chăm cho mẹ, lo cho con, mẹ nói rằng sẽ đi khi con mất, mẹ cũng không yêu cầu ba bất cứ điều gì.

Sáng thứ hai, ba nhắn mẹ một tin “Nếu em mệt, gọi bạn trai em đến chăm sóc nhé”. Mẹ ngỡ ngàng, tin thứ hai “Anh chỉ lo cho con, ai chăm sóc em cũng được”. Mẹ sốc, mẹ không hiểu nổi ba đang nghĩ gì. Mẹ chỉ trả lời “Em sẽ tự lo, nếu anh không thoải mái thì đừng làm gì nữa”. Ba vẫn mua cho mẹ đồ ăn tối, nhưng lại dội cho mẹ một gáo nước lạnh “Anh không rảnh để ở bên em, em nói… chăm cho em đi, miễn em và con khỏe”. Con ai thế anh? Em là người của ai hả anh? Anh đẩy em đi bao lần, đến giờ anh vẫn muốn giao em cho người khác sao?

Mẹ quyết định không gặp ba nữa. Không biết con có cảm nhận được không nhưng mỗi lần ba dằn vặt, bụng mẹ lại đau dữ dội, đau đến mức không thở được. Ba cũng không thể hiểu sức mạnh tàn bạo trong từng lời nói đã để lại cho mẹ những vết sẹo lòng. Giờ đây, mẹ sợ gặp ba, sợ nghe điện thoại, sợ nhận tin nhắn. Ba nói vì mẹ mà ba trở nên thế này. Mẹ chỉ mỉm cười, hơn một năm, chẳng lẽ mẹ không biết người đàn ông mẹ yêu là thế nào sao?

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.