Ba xin lỗi, rồi cầu hôn mẹ, ba làm mẹ thật sự khó tin trước những thay đổi quá nhanh như thế. Trong sâu thẳm con tim mình, mẹ biết chỉ yêu duy nhất ba, nhưng mẹ sợ hãi. Mẹ đã sống trong nỗi sợ hãi bị bỏ rơi quá lâu, mẹ sợ một lần nữa ba lại bỏ mẹ một mình. Mẹ băn khoăn lựa chọn, ba con và người đàn ông đó.
Mẹ đã sai đúng không con, đáng lẽ mẹ hãy cứ chia tay thôi nhưng lại tìm quên trong một mối quan hệ khác để rồi tự dày vò mình, tự xót xa, biến mình thành người đàn bà tội lỗi dù rằng mẹ không hề yêu người đó. Ba con biết chuyện, mọi thứ càng trở nên tồi tệ, mẹ hiểu rằng ba không bao giờ chấp nhận, ngay cả quá khứ một đời chồng của mẹ còn là một tội lỗi, huống hồ chi…
Nhưng ba vẫn đến với mẹ, vẫn cùng mẹ trải qua những cảm xúc yêu thương, dù hôm sau lại vẫn trở về người đàn ông lạnh lùng và đanh thép với những câu nói khiến mẹ tan nát cõi lòng. Ngày mẹ sung sướng một mình đến bệnh viện siêu âm, mẹ chấp nhận sinh con dù ba có thế nào chăng nữa, dù ông bà ngoại đã khẳng định chắc nịch rằng nếu có con thì đừng bao giờ về nhà nữa.
Mẹ mặc kệ, hạnh phúc khi cảm nhận sự thay đổi rất nhẹ trên cơ thể mình, khi có con. 2h sau, mẹ suy sụp hoàn toàn khi bác sỹ thông báo, con không thể tồn tại vì những di chứng của thuốc và lần sẩy thai anh con trước đó. Con sẽ tự rời khỏi mẹ vài ngày nữa thôi. Mẹ không biết diễn tả cảm xúc của mình thế nào, mẹ thậm chí còn không thể khóc nổi nữa.