Khổ là thế, nhiều mai mối nhưng tôi chỉ không có cảm xúc với sự vô tư hay quá giữ kẽ. Chỉ có cô ấy vừa chín chắn, nhạy cảm, có tính chu toàn là tôi có thể mường tượng được cuộc hôn nhân của mình. Có lẽ cô ấy cũng không phải dễ tính nhưng khá thẳng tính vì có thể nói ra được không yêu ai đó, không như một số phụ nữ khác yêu hay không yêu cũng chẳng nói ra. Vì thế tôi càng yêu và muốn có cô ấy hơn.
Tình cảm đang phai nhạt dần như thế, bỗng nhiên cô ấy đáp lại bằng một tin nhắn “Anh à, hay là mình cưới nhau đi, đừng hẹn hò hay tìm hiểu gì nữa, chuyện của mình ngay từ đầu không phải là cuộc gặp lãng mạn nên mình đừng tìm sự lãng mạn nữa”. Dĩ nhiên đây là điều tôi mong đợi bấy lâu, rồi chữ “nhưng” cứ xuất hiện trong đầu và lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy buồn đến vậy. Nghĩa là ở tôi không có sự lãng mạn cho một tình yêu đích thực, tôi yêu cô ấy, còn cô ấy không yêu và vẫn cưới, phụ nữ hẳn rất thích sự lãng mạn mà đành phải từ bỏ.
Giá như cô ấy đừng thẳng tính, hãy giả vờ một chút là có tình cảm với tôi vì cô ấy cũng đến với tôi kia mà. Chắc hai cụ thân sinh cô ấy cũng giống như ở nhà tôi, gây “áp lực” với cô ấy lắm. Tôi buồn cho mình vì yêu, buồn cho cô ấy vì không yêu, và càng buồn hơn khi tôi không thể buông cô ấy.