Chồng vẫn yêu chiều, con ngoan, công việc ổn định, bạn bè quan tâm, nhưng sao tôi chán chường đến thế. Tôi lười nấu những bữa cơm gia đình, ngại đi dạo phố, mua sắm và kết bạn dù trước đây đó đều là những việc tôi rất thích. Sinh nhật con, tôi cũng không buồn chúc mừng hay tặng một món quà nhỏ, chồng có lúc thắc mắc, hình như em đang trốn trong nơi nào đó của riêng mình?
Đến công việc gắn bó lâu nay tôi cũng trở nên thờ ơ, không còn thích sân si hay giúp đỡ đồng nghiệp cùng phòng nữa. Chuyện buồn vui, quần áo mới không còn là đề tài để tôi thích thú buôn dưa. Các sự kiện hay hội họp vui chơi giờ đây là những phút “tra tấn” dù không khí thật sự vui nhộn. Nếu là tôi của vài năm trước, có lẽ đã có những pha cười nghiêng ngả và những tiết mục ấn tượng cho toàn công ty.
Chới với và bi lụy, tôi nhiều lần nghĩ tới điều tồi tệ nhất để tự giải phóng tình trạng này. Ngay khi nghĩ đến điều đó, tôi cũng loay hoay không biết có thật sự mình muốn như thế không? Tôi không biết phải tiếp tục ra sao nữa?
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)