Chắc cũng vì sự ích kỷ trong tình yêu mà từ hôm đó tôi ít tin tưởng và quản lý em – việc chưa bao giờ nghĩ là tôi sẽ phải làm. Dạo gần đây, tình cảm em dành cho tôi không còn như trước, em nói chán tôi, không còn biết nói gì với tôi mỗi tối, ở bên cạnh tôi em không còn cảm thấy hạnh phúc như ngày xưa. Những lời em nói ra làm tôi đau khổ gấp ngàn lần, dù lúc nào tôi cũng cố gắng mang lại hạnh phúc và niềm vui cho em.
Thật sự tôi rất đau khổ vì trái tim còn yêu em quá nhiều, những lúc em suy sụp như thế này tôi lại không có bên cạnh để an ủi, khuyên bảo em. Em xin tôi thời gian 7 ngày bình yên để suy nghĩ về mọi thứ, để làm phép thử xem còn nhớ tôi, cần tôi và yêu tôi như từng yêu không. Tôi đồng ý cho em 7 ngày, nhưng phải làm sao khi mới trải qua một ngày tôi đã nhớ em đến phát điên, khao khát được nói chuyện với em, vậy mà em vẫn im lặng. Thật ra em đang suy nghĩ gì vậy?
Không còn chịu được nữa nên tôi đã gọi cho em, mừng đến phát khóc khi em trả lời điện thoại. Tôi hỏi thẳng em muốn gì, em trả lời muốn chia tay. Hiện tại em chưa thấy nhớ nhung tôi gì hết. Tôi đau lắm, tình yêu 6 năm được xác định chia tay khi em đang lạc lối. Tôi không cam tâm mất em vì còn quá yêu, em lại nói đang bế tắc vì gia đình em không thích tôi, rồi nói em sẽ khổ khi chúng tôi không hợp tuổi.