Rồi thử thách cũng bắt đầu tìm đến chúng tôi. Lên đại học em phải theo học ngành dược ở một trường cao đẳng ở Sài Gòn, còn tôi theo học cơ khí một trường cao đẳng ở quê nhà. Ngày chúng tôi xa nhau, cả hai buồn nhiều lắm, cố gắng giữ liên lạc điều đặn mỗi ngày, tối nào cũng kể cho nhau nghe về chuyện học hành và những gì đã trải qua trong ngày. Tôi tin tưởng và em cũng tuyệt đối không một chút nghi ngờ, chúng tôi luôn hạn chế những cuộc cãi vã không đáng.
Ở quê, ngoài việc học, những ngày nghỉ cuối tuần tôi đều tranh thủ đi làm công việc bán thời gian, thỉnh thoảng cuối tháng tôi khăn gói lên Sài Gòn thăm em để thỏa nỗi nhung nhớ. Tôi thầm vui vì hai năm học xa quê tình cảm vẫn tốt đẹp như ngày nào, mặn nồng và nhớ nhung em điên cuồng, vậy mà em lại không hiểu lòng tôi, đã say nắng một người xa lạ, rồi còn hẹn hò đi xem phim với người ta. Tuy chỉ một lần nhưng em làm tim tôi đau như cắt, tay chân run rẩy, miệng không nói nên lời khi đọc những tin nhắn thú tội của em. Sao em lại thú tội với tôi cơ chứ? Sao em không giấu luôn để nó là một kỷ niệm đẹp của em và em sẽ không bao giờ tái diễn điều đó? Em nói làm tôi đau quá.
Rồi em bảo đã cắt đứt liên lạc vì người đó không cho em cảm giác như ở bên tôi. Tôi nghĩ chuyện phụ nữ say nắng là bình thường, vì quá yêu em tôi đã tha thứ, dặn lòng nếu em còn như vậy dù chỉ trong suy nghĩ thì em sẽ mất tôi và tôi sẽ là người ra đi. Ngay sau hôm em thú tội, tôi đã lên Sài Gòn với em, chúng tôi tâm sự với nhau cả ngày, giải quyết mọi khúc mắc, sau chuyện này tôi thấy mình cần phải yêu em nhiều hơn, không để ai cướp mất em.