Như trên tôi đã nói, hơn một tháng sau tôi phát hiện mình có em bé. Lúc này tôi đã về nhà ba mẹ để ở, tạm thời nghỉ việc vì tinh thần còn sa sút lắm. Dì tôi là bác sĩ, đã điện thoại báo cho chồng tôi có mang. Anh điện thoại, tôi khóc rất nhiều, lo sợ không biết rồi tương lai, cuộc đời mình sẽ như thế nào. Cầm điện thoại mà lòng tôi quặn đau, hơn ai hết tôi biết mình còn thương chồng nhiều lắm. Anh nói cũng rất yêu tôi và hứa (lại hứa) sẽ làm lại từ đầu, không để tôi phải khóc vì anh nữa.
Tôi mặc cho số phận đưa đẩy, phần lớn là vì đứa bé, anh cũng về phía nhà tôi ở để cùng chờ đón con ra đời. Ở nhà ba mẹ, chúng tôi thỉnh thoảng lại cãi nhau, tuy không còn đánh tôi như lúc trước nhưng có khi anh lại tát vào mặt tôi. Uất ức, tôi bắt đầu chửi thề, trở nên bất cần và hận anh ghê gớm. Mỗi lần cãi nhau, anh tát là y như rằng những câu chửi thề đâu đó sẵn sàng đáp trả lại anh.
Tôi mạt sát anh, vì có gia đình tôi nên anh không dám đánh nhiều, ba mẹ rất đau lòng, họ cũng rầy la tôi dữ lắm. Sau những trận đó, tôi cảm thấy mình thật tồi tệ, đã không còn là mình nữa, tại sao tôi lại nói năng như thế? Tôi dần dần trở thành con người xấu, vô ý thức vì những lời nói do mình nói ra. Tôi sợ lắm, phải làm sao?