Cô bán nữ trang cưới, một phần đưa anh trả nợ ngân hàng, một phần gửi lại mẹ để bù chi phí đám hỏi. Cô khuyên anh kiếm một căn nhà nhỏ hơn để thuê, như vậy anh sẽ không phải thiếu hụt mỗi tháng. Sau ngày đó, anh không điện thoại, nhắn tin đêm ngày như mọi khi.
Ba cô gọi điện cho mẹ anh để nói chuyện và tỏ ý xin lỗi. Người ta nặng nhẹ ba, bảo là theo tục lệ đáng lẽ phải phạt đền tiền sính lễ, ba cô nghe tất cả, nhận tất cả. Nghe mẹ kể lại, nước mắt cô chảy, khóc không thành tiếng. Ba vẫn thế, luôn bênh vực, ủng hộ và yêu thương cô vô điều kiện.
Có một dạo cô không dám về nhà vì muốn tránh những cái nhìn xoi mói của hàng xóm, những câu hờn trách của mẹ, hay những trận cãi vã giữa ba và mẹ chỉ vì chuyện của cô.
Có lần cô và anh cãi nhau. Dường như cô đã mang những uất ức trong thời gian qua dồn hết vào lần cãi vã đó. Và anh đã cho cô thấy con người bấy lâu anh che giấu, anh sừng sộ, đay nghiến và phủ nhận những khoản nợ mà cô đã trả trong suốt thời gian qua. Cô lại vụn vỡ.
Rồi lại có lần bỗng dưng anh thường xuyên liên lạc, thăm hỏi. Sau này cô mới biết, lúc đó anh có qua nhà thăm và hỏi mượn mẹ cô một số tiền khá lớn. Sau dạo đó mẹ không còn trách cô nữa. Nhưng cô lại cảm thấy buồn nhiều, vì một người đã dần xa lạ. Vốn đã biết anh như thế, nhưng sao cô vẫn hy vọng người cô từng yêu không đến mức như thế.