Thời gian sau đó bắt đầu phát sinh những mâu thuẫn. Cô phát hiện nhiều lần anh đi mát xa, thậm chí đi nhậu tại nhà hàng lúc trước. Cô nhớ một lần mình đã nài nỉ, khóc lóc, cầu xin anh về nhà, lúc ấy là 12h đêm nhưng anh tắt máy. Vài hôm sau anh lại năn nỉ và làm lành. Cô vẫn yêu thương anh, nhưng trong cô có gì đó vụn vỡ, rệu rã.
Thấy hai đứa quen nhau lâu, mẹ cô nhắc chuyện cưới xin cũng vì lo “con gái có thì”. Thật tình lúc ấy họ chưa sẵn sàng, vì muốn trả dứt nợ rồi tính tiếp. Gia đình cô hoàn toàn không biết về những khoản nợ của anh. Dần dần họ cũng xuôi theo ý mẹ và chuẩn bị đám hỏi. Vì thương anh, thông cảm gia đình anh ở xa nên việc chuẩn bị đám hỏi gần như một mình cô lo liệu, chi trả. Đến cả vàng cưới cô cũng tự mua bằng tiền dành dụm của mình. Những điều đó, và những mâu thuẫn phát sinh trước nay đều bị niềm vui, niềm hạnh phúc của đứa con gái sắp bước vào ngày hạnh phúc nhất đời mình trong cô khỏa lấp.
Ngày đám hỏi gần kề, người đồng nghiệp mà anh mượn một cây vàng gọi điện cho cô, chúc mừng câu trước, câu sau đòi tiền. Cô phát hiện ra tiền ngày trước đưa anh trả nợ, anh vẫn giữ lại một phần và xài mất. Lúc này cô cảm thấy mọi thứ quá sức chịu đựng, cô nổi giận. Rồi anh cũng giải thích, khó khăn thế này, thế kia, phải gửi về quê. Chẳng thể làm gì hơn, cô đành cho qua mọi chuyện, nhưng niềm tin, tình yêu, sức lực bắt đầu sụt giảm.