Tôi chán nản, không biết phải làm sao cho yên thân, một phần vì thằng bé nhớ anh nó cứ đòi về anh Hai, tôi chở con về bảo nếu anh lo được cho cả hai thì tôi để chúng ở với anh, còn không để tôi nuôi cả hai. Anh chấp nhận nuôi cả hai. Giờ đây hai con tôi ở với anh và một người phụ nữ mà chúng gọi là cô giúp việc của ba. Một tuần tôi đến thăm con một lần, thấy chúng cũng khỏe mạnh, chơi với nhau vui vẻ nên yên tâm, anh ta không có cớ gì phá tôi nữa.
Nghĩ số mình chẳng ra gì, tôi cũng chẳng màng đến chuyện lấy chồng lần nữa. Vậy mà một thời gian sau phải lòng người đàn ông khác, anh là người Bỉ, đối tác trong công việc. Sự ân cần chăm sóc của anh làm trái tim tôi thổn thức loạn nhịp như đứa con gái mới lớn lần đầu biết yêu. Rồi anh hết nhiệm vụ ở Việt Nam và phải về nước. Những tháng ngày xa cách làm chúng tôi nhớ nhau vô cùng. Giờ chúng tôi đã thành vợ chồng và đang sống giữa trái tim châu Âu.
Nếu đến đây cuộc đời tôi suôn sẻ thì cũng không phải viết những dòng tâm sự này hỏi ý kiến các bạn, tôi lại gặp trở ngại khác trong cuộc sống. Không nói đến những khó khăn chung đối với những người nhập cư đó là ngôn ngữ, khí hậu, văn hóa, công việc…, tất cả cần phải có lộ trình để làm quen và thích nghi, tôi muốn nói đến những khó khăn của riêng gia đình mình.