Những ngày đầu cuộc hôn nhân như địa ngục, Tuấn chỉ biết say đắm trong làn khói, kề dao vào cổ để đòi tiền tôi mỗi khi thèm thuốc. Còn cô người yêu cũ của anh thường xuyên gọi điện sỉ nhục tôi. Tôi cắn răng chịu đựng tất cả, bỏ việc để cùng giúp Tuấn cai nghiện, lúc cai ở trung tâm tự nguyện nửa tháng trên Hà Nội, lúc cai bo một tháng ở nhà rồi vài tuần vào trung tâm lao động xã hội dưới Hải Phòng, khi lại Tiêu Vĩnh Ngọc suốt một tuần. Suốt hai năm qua tôi sát cánh cùng anh cai nghiện, 13 tháng gần đây nhờ methadone anh đã không còn tìm tới ảo giác.
Để nhận xét bình thường Tuấn rất hiểu và chiều chuộng vợ, nhưng khi không vừa ý bất kể ai là lôi vợ ra chửi như một kẻ vô học, tôi chẳng bao giờ dám nói lại dù chỉ nửa lời. Vậy mà tôi càng nín nhịn bao nhiêu Tuấn càng lấn tới bấy nhiêu, lòng tự trọng tổn thương không gì có thể xoa dịu, bố mẹ chồng nhất định không cho tôi đi làm mà ở nhà cơm nước và dạy các cháu của Tuấn học bài.
Uất ức vì cách đối xử của họ với mình, nhiều lần tôi muốn bỏ trốn nhưng thương mẹ không chịu được cú sốc này khi biết rõ con người Tuấn (mẹ vẫn nghĩ tôi đang sống rất sung sướng với người chồng hiền lành, yêu chiều vợ hết mực). Giờ nếu tôi ra đi Tuấn sẽ lại quay về với cái chết trắng, quay lại con đường tối mà suốt hai năm qua tôi đã cùng anh khép lại, nhưng nỗi uất hận khi mình bị coi như người ở, phải ăn bám và cuộc sống bên người chồng luôn thích chửi vợ, vác dao dọa giết khiến tôi lúc nào cũng héo mòn, cảm giác sống không bằng chết.