Hàng ngày em vẫn nguyện cầu cho mẹ chấp nhận em. Khoảng cách đâu phải là tất cả khi mà từ nhà anh lên nhà em chưa đầy 180 km. Em vẫn thầm cảm ơn mẹ đã sinh ra anh để em được gặp và yêu anh, em sẽ buồn lắm nếu như một ngày không còn anh nữa. Mẹ muốn anh lấy một cô gái ở gần nhà, em biết mẹ cũng vì thương nên muốn tốt cho anh, nhưng nếu lấy một người mình không có tình cảm thì có hạnh phúc được không anh? Em cũng biết cưới được nhau hay không cũng còn do duyên số, nhưng mình có thể cố gắng để thay đổi được mà. Mới khó khăn chút xíu đã bỏ cuộc thì sẽ không làm được việc gì cả.
Vì không muốn mẹ buồn mà anh suy nghĩ nhiều, xa em để cảm nhận tình yêu dành cho em. Những người bạn khuyên anh hãy nghe mẹ, vì mẹ chỉ có một, còn không có người yêu thì có thể yêu người khác. Anh lại là người sống tình cảm nên nghe bạn khuyên anh cũng thấy có lý. Em mong anh có lập trường, tự mình quyết định được chuyện hạnh phúc cả đời.
Lại một buổi tối nữa không có anh ở bên, em vẫn gửi tới anh nỗi nhớ, không biết phải làm sao để có thể được ở bên anh trong suốt quãng thời gian còn lại của cuộc đời mình. Em không cần những thứ vật chất quá cao sang, chỉ cần anh thôi. Một buổi tối vui vẻ anh yêu nhé. Lời bài hát “Mơ một hạnh phúc” và “Con đường hạnh phúc” em vẫn thường hát anh nghe cứ văng vẳng đâu đây. Em yêu anh rất nhiều.
(Tâm sự cuộc sống hayhanhat.com)