VN88 VN88

Tâm sự kỷ niệm ngày đầu tôi được gọi là thầy

Ngồi được dăm ba phút thì anh thư ký phụ trách môn tôi sắp dạy qua dẫn xuống gặp lớp. Thật sự lúc đó tôi chưa kịp lấy tinh thần để bước ra khỏi phòng và tim cứ đập thình thịch, cảm giác hồi hộp như thể sắp được gặp người yêu. Cứ mỗi lần đi qua một phòng học, bao ánh mắt ngây ngô của các em sinh viên đổ dồn về khiến tôi chỉ muốn đi thật nhanh rồi vào lớp. Cuối cùng tôi cũng đi tới lớp, đó là một phòng học có thể gọi là rộng nhất trường (thường người ta hay gọi là hội trường). Tôi tự đặt cho mình các câu hỏi “Sao mà rộng quá vậy? Tôi sẽ dạy ở đây sao? Liệu tôi có đủ can đảm để đứng trước hàng trăm sinh viên giảng hay không khi từ trước đến nay vốn nhút nhát khi đứng trước đám đông”.

Khi tôi bước vào, các em khá ngỡ ngàng nhìn tôi vì nếu so về độ tuổi chắc tôi cũng không hơn các em là mấy. Các em vừa tốt nghiệp trung học phổ thông còn tôi thì vừa tốt nghiệp đại học. Sau vài lời giới thiệu của anh thư ký, anh trả lại không gian lớp hoàn toàn cho tôi và tôi trở thành nhân vật trung tâm nhất lúc này. Tôi dốc hết can đảm để nói với các em vì dù sao mình cũng đứng ở đây với vai trò là một “người thầy”. Hàng loạt câu hỏi của các em dành cho tôi như: “Thầy ơi, thầy quê ở đâu vậy ạ, thầy học trường nào, thầy đi dạy lâu chưa, sao nhìn thầy trẻ quá”, khiến tôi khá lúng túng để trả lời.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.