Anh còn trắng trợn nói đó là bản chất không thay đổi, tức anh công khai nói với tớ anh dễ dàng nhận sự quan tâm từ người thích mình một cách vô tư “cho thì được”, đại khái ý anh như vậy.
Tớ mang bầu được 3 tháng, thời gian này anh chăm chỉ dậy sớm, cơm nước, giặt giũ, tớ hạnh phúc biết chừng nào, tự hào và ca ngợi với bạn bè tớ về sự chu toàn của chồng. Bây giờ lúc giận nhau anh mang điều đó ra để chửi rủa tớ “cơm nước tận mồm còn muốn gì nữa”. Hóa ra bấy lâu nay anh làm cho tớ không phải xuất phát từ tình cảm chân thành mà chỉ là sự cố gắng vì tớ đã có công mang bầu cho anh, để rồi dồn nén sự tức giận trong lòng, anh mang ra kể lể với bạn bè rằng vợ vô cùng lười, rồi nhạo báng tớ.
Cuộc sống tâm hồn của tớ nhạy cảm và không muốn con sinh ra mang đôi mắt u buồn bởi mẹ nó đã khóc quá nhiều khi mang bầu. Tớ cố gắng sống cho riêng mình và con, chả cần tới anh, tớ sẽ tập thói quen này. Đầu óc tớ lúc này chỉ nghĩ tới ly thân và ly dị, nghĩ tới cảnh con và tớ sẽ sống hạnh phúc, hai mẹ con sẽ tìm được một người yêu thương nhiều hơn, quan tâm gấp nghìn lần anh. Tớ tin sẽ có người đàn ông như thế và chỉ dành riêng cho mình tớ thôi.
Tạm gác lại nốt trầm của một năm.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)