Tôi đang nuôi con nhỏ, không có công việc nên mọi chi tiêu do chồng lo nên mâu thuẫn chính của vợ chồng tôi là vấn đề kinh tế do người em nắm giữ. Tôi phải ghi chép dè dặt từng đồng trong chi tiêu vì chồng tôi rất kẹt. Ngoài việc chi tiêu cho bữa ăn tôi không dám mua sắm gì, sợ chồng và em chồng kêu hết nhiều hết ít. Tôi khổ tâm lắm vì chồng rất chặt chẽ kinh tế trong gia đình.
Anh nắm bắt rõ đưa tôi bao nhiêu, thi thoảng lại hỏi và phàn nàn tiêu gì mà nhiều và nhanh như vậy. Con còn nhỏ nhưng do hoàn cảnh như vậy tôi muốn gửi con đi làm lấy tiền chi tiêu trong nhà nhưng anh đa nghi, ghen bóng ghen gió không cho tôi đi làm. Bức xúc chuyện kinh tế mà tôi nhiều lần nhỏ nhẹ khuyên chồng tách kinh tế với người em nhưng anh không đáp trả mà còn nói: Anh bỏ vợ được chứ không bao giờ tách nó ra đâu.
Lần gần đây nhất tôi quyết để con cho anh nuôi, về nhà bố mẹ đẻ và đi làm với mong muốn anh sẽ hiểu ra rồi thay đổi, nhưng mới xa con được một tuần tôi không chịu nổi, quay về để nuôi con với ánh mắt khinh bỉ và mọi tiếng xấu của gia đình chồng. Từ đó anh càng lên mặt và đay nghiến tôi là đứa bỏ chồng bỏ con, hễ vợ chồng xích mích là anh lôi ra.
Mọi chuyện sẽ không có gì căng thẳng nếu chỗ trọ hiện tại của tôi không có thông báo giải tỏa để làm đường. Giờ mọi chuyện đã chuyển sang hướng khác khi anh em họ mua đất trên Hòa Bình, nơi người em đang làm trên đó. Anh em họ sẽ xây nhà và cùng nhau làm như mơ ước lâu nay. Tôi nghe tin đó mà như sét đánh ngang tai, mọi thứ sụp đổ, trên đó là rừng núi nơi dân tộc sinh sống, con tôi sẽ ra sao khi lên đó học? Nếu lên đó sống tôi sẽ mãi là người thừa, sống phụ thuộc và luôn theo sự sắp đặt của hai anh em khi mà chồng tôi mãi chỉ là cái bóng của người em.