Tôi kiệt quệ cả tinh thần lẫn thể xác, không chịu đựng được nên nói chuyện với chồng. Anh nói ở bên cô ấy lúc nào cũng vui vẻ, không bị áp lực gì, còn ở nhà thấy lúc nào cũng nặng nề chuyện tiền bạc. Tôi cũng cần lắm những niềm vui nhưng từ lâu rồi bị xoay quanh chuyện trả nợ, con cái, làm cho đầu óc căng thẳng nên anh đã tìm ở cô gái đó niềm vui.
Tôi chấp nhận ra đi để họ đến với nhau, nhưng anh không đồng ý, vẫn muốn tôi ở bên anh. Tôi lại không muốn nghĩ tới việc anh vì cô gái đó mà bỏ mặc con cái, bỏ mặc mọi lo toan cho vợ tự gánh vác. Tinh thần tôi hoảng loạn, mất phương hướng vì thấy không còn tin tưởng gì nữa. Gia đình chuẩn bị đi đến bờ vực của sự đổ vỡ thì anh mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo, tôi bỏ qua tất cả để chăm sóc chồng, đi cùng anh hết bệnh viện này tới bệnh viện khác chữa chạy. Tiền trong nhà không có nhiều vì hàng tháng tôi vẫn phải lo trả nợ cho mọi người, giờ đến bệnh của chồng, tôi không còn biết phải làm sao.
Chồng tôi từ ngày bị bệnh chỉ túc tắc làm việc nhẹ. Năm 2012 vợ chồng tôi kết hợp với một số người mở công ty riêng, nhưng trong thời gian tôi nghỉ sinh con, chồng bệnh tật ít đến công ty, các đối tác đã rút ruột, bỏ lại mọi rắc rối cho chồng tôi chịu. Thương chồng, tôi lại một lần nữa lo lắng, chạy vạy giải quyết trả lại tiền cho khách hàng của công ty, không để kiện cáo gì.