Ngoài việc là một người sếp giỏi giang, anh dần trở thành người bạn hợp tôi về cách nói chuyện, suy nghĩ. Tôi lờ mờ nhận ra anh có thích mình nhưng luôn cho rằng chỉ dừng lại ở mức ấy thôi, tôi đối với anh bằng sự vô tư, có thiện cảm nhưng không hề nghĩ xa hơn. Rồi mọi chuyện dần rõ nét hơn, tôi cũng bị cuốn theo một cách bất ngờ, chìm trong những cảm xúc mới mẻ ngọt ngào, tôi nhận ra mình có tình cảm thật.
Càng dành nhiều tình cảm cho anh trong lòng tôi càng lo sợ bởi anh là sếp. Tôi luôn tự hỏi anh đến với mình vì điều gì, vì vẻ bề ngoài hay xuất phát từ tình cảm? Nếu có tình cảm thật liệu sẽ được bao lâu, nếu phải kết thúc thì hàng ngày có thể đối diện với anh ở công ty hay không. Mặt khác, tôi không nghĩ gia đình anh sẽ muốn con trai mình lựa chọn một đứa con gái qua một lần chồng. Vốn dĩ, cái tôi tin là tình yêu có hạn sử dụng và hạn sử dụng ấy rất ngắn, càng tiến triển nhanh càng kết thúc sớm. Tôi không dám dành nhiều tình cảm cho ai vì sợ bản thân sẽ lại là người phải đau khổ.
Cuộc đời tôi đã có đủ rắc rối và không thể có thêm những chuyện không hay, tôi không thể để bố mẹ một lần nữa buồn rầu vì mình. Tôi quá bối rối, giẳng xé giữa suy nghĩ có nên giữ khoảng cách với anh, dừng lại ngay khi mới bắt đầu để trở về cuộc sống đơn độc nhưng an toàn, không ai có thể khiến tôi đau khổ? Hay tôi nên thả lỏng tình cảm hơn và sẵn sàng đón nhận mọi chuyện? Mỗi ngày trôi qua, tôi càng có suy nghĩ bản thân mình phải là người tự tay kết thúc chuyện này trước khi đi quá xa. Liệu tôi có sai, có quá tiêu cực, hay thực sự tôi nên làm vậy?
Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com