Rồi những buổi đi hoang, lang thang không mục đích, để anh tất tả chạy từ Sài Gòn về tìm, là những đêm khóc cho anh nghe đến khi ngủ quên trong tiếng nấc, là những hôm tắt điện thoại cả ngày vì muốn được bạn trai chú ý, mà mỗi lần mở điện thoại lên, chỉ thấy cả trăm cuộc gọi của anh. Em đau!
Thời gian vừa rồi, lần lượt những đêm vỗ về, lau nước mắt cho nhau. Sao người ta cứ hay làm tổn thương những người đã đầy vết thương thế nhỉ! Anh hỏi em: “Sao anh phải bỏ tiền ra để mua hạnh phúc”, người ta bán hạnh phúc cho anh bao nhiêu? Vài triệu? Vài chục triệu? Hay thậm chí trăm triệu? Em từng có suy nghĩ sẽ rút sạch tiền trong tài khoản để anh không còn tiền mua hạnh phúc. Em muốn anh mua nó giá 0 đồng vì hạnh phúc vô giá.
Anh ơi, đau khổ như vậy còn chưa đủ sao, sao còn bắt chúng ta phải chịu thêm nữa? Chẳng có ai cần một người xấu xí đâu phải không anh? Bé ấy nói nếu anh không khỏi bệnh, chắc sẽ phải dừng lại. Anh hỏi em có đối xử với anh vậy không? Chắc chắn là không, vì anh có là của em bao giờ đâu mà bỏ nhưng em không đủ sức mạnh để giúp anh vượt qua. Em còn không dám đối diện với nỗi đau của chính mình. Em chỉ là một kẻ bị bỏ quên trong cuộc đời.
Làm sao để chúng ta có thể hạnh phúc như bao người khác? Hạnh phúc đơn giản chỉ là ra đường người ta nhìn mình với ánh mắt bình thường và có một người sẵn sàng đưa bàn tay ra cho ta nắm. Phải làm gì để hết đau khổ đây anh?
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)