Anh và em sẽ không xuất hiện cùng nhau khi có thêm người thứ ba ở đó. Mỗi đứa đi một mình đã bị trêu ghẹo, huống hồ cùng chung bước. Em nhớ ngày dẫn em đi thi bằng lái xe, nhỏ bạn đến trước, anh ở ngoài không vào, ngồi ngoài đợi cả ngày trời. Mỗi dịp lễ tết, chúng mình cắm đầu vào game, ngoài đường không dành cho những người xấu xí như mình. Những người bạn của hai ta luôn muốn chúng mình giới thiệu nhau nhưng em và anh từ chối, luôn hẹn sang dịp khác.
Anh nói mình khổ như vậy rồi, không ai hiểu anh bằng em và ngược lại, hay là chúng ta kết hôn đi. Em hỏi anh có dám dẫn em về giới thiệu không? Quan trọng là anh có dám mặc đồ cưới trước mặt nhiều người không? Im lặng, suy nghĩ khá lâu, anh bảo: “Không, chúng ta chỉ đăng ký thôi có được không em? Anh sẽ dẫn em đi Anh thăm Oxford của Dương Thụy để đền bù lại”. Không thể nào được, sau này con mình sinh ra sẽ xấu, sẽ bị người ta cười chê, nó không có tội lỗi gì, đừng bắt nó gánh chịu. Cha mẹ thương mình nên chấp nhận, nhưng họ không muốn con họ phải kết hôn với người như anh và em đâu. Vậy là chúng mình quyết định không yêu nhau, tuyệt đối không được yêu nhau. Mối quan hệ không nói thành lời đó đã làm chúng ta tiếp tục sống chừng ấy năm qua.