Tôi giữ được gia đình, được bố cho các con tôi, nhưng hạnh phúc không bao giờ trở lại trong gia đình nữa. Chuyện đó đã qua 2 năm rồi nhưng tôi không thể mở lòng để yêu chồng, thời gian qua với tôi cuộc sống gia đình chỉ là nghĩa vụ, trách nhiệm. Chúng tôi vẫn cùng nhau mỗi khi có việc, đối với mọi người gia đình tôi vẫn là kiểu mẫu vì chúng tôi thống nhất giấu kín mọi chuyện. Thực sự là vợ chồng tôi chỉ nói với nhau những điều cần thiết, tôi không còn muốn chia sẻ với chồng mọi chuyện dù lúc trước vợ chồng rất hợp ý nhau, có thể tâm sự với nhau hàng đêm, có hôm đến 2-3h sáng mới đi ngủ.
Tôi cũng không thể ngọt ngào với chồng như trước, không thể thông cảm và hiểu cho công việc của anh, bản thân khắt khe hơn, khó chịu với anh hơn. Hai năm qua chồng đã cố gắng rất nhiều đúng như lời anh hứa, yêu thương vợ con, chia sẻ công việc, chăm lo con cái, nhưng tất cả những cái đó dường như không đủ để bù đắp sự mất mát trong lòng tôi dù có những lúc thấy chồng thật tội nghiệp, tôi cũng thấy thương anh rất nhiều.
Thực lòng tôi không hề có suy nghĩ hành hạ anh nhưng bản thân không thể làm khác được, lúc nào tôi cũng thấy chán nản, mệt mỏi. Tôi suy nghĩ rất nhiều, thấy không thể tiếp tục sống như thế này nữa, hoặc là tôi phải thay đổi, hoặc là chúng tôi ly hôn để giải thoát cho anh. Tôi đã nói điều này với chồng, anh khóc và nói tôi không cần làm gì cả, cứ sống theo đúng những gì mong muốn, miễn sao cảm thấy thoải mái là được.