Anh sẽ cố không hận vì với anh quãng thời gian yêu nhau thật đẹp, tôi đã là một người yêu tuyệt vời. Chúng tôi trở thành bạn, vẫn duy trì mối quan hệ này.
Sau đó tôi lấy chồng sau 3 tháng quen nhau. Có lẽ do duyên số. Tôi mời anh đi đám cưới, anh nói không thể chứng kiến cảnh tôi lấy chồng nhưng tất cả những gì anh cần là tôi phải vui và an toàn. Chồng là một người tốt bụng, nhưng hiện tại kém tôi mọi mặt: kinh tế, địa vị xã hội, gia đình, học vấn, công việc… Tôi và chồng sống với nhau tương đối hòa hợp, không cãi nhau nhiều, chồng giống như một người bạn tốt, lúc nào cũng ở bên cạnh chăm sóc và thương yêu tôi hết lòng nhưng anh không phải là người tôi có thể chia sẻ được.
Chúng tôi vẫn chưa có con, đi khám bác sĩ bảo do anh. Tôi buồn nhưng tự nhủ đã lấy nhau phải cùng cố gắng chạy chữa cho anh, hy vọng may mắn sẽ mỉm cười với chúng tôi. Từ khi lấy chồng, quả thật tôi cố gắng chôn vùi hình ảnh của anh mà không thể. Có những đêm nằm cạnh chồng, ký ức hồi yêu nhau với người cũ, những cử chỉ lời nói của anh lại hiển hiện trong đầu, tôi chỉ biết khóc và tự trách mình không biết trân trọng anh.
Chồng hỏi sao tôi buồn, tôi chỉ nói tính con gái thất thường, nói chồng đừng bận tâm. Tôi và anh thỉnh thoảng vẫn gặp nhau, anh cho tôi những lời khuyên bổ ích nhưng ít hơn vì giờ chỉ là bạn bè. Chúng tôi luôn giữ khoảng cách và tôn trọng nhau. Cho đến tận bây giờ, anh vẫn là người tôi tin tưởng nhất. Nhiều đêm chỉ mong lúc mình tỉnh dậy mọi thứ là một giấc mơ, rằng tôi và anh vẫn đang bên nhau.