Bố mẹ không đồng ý việc chúng tôi yêu nhau. Gia đình tôi khá giả, được học hành đầy đủ, lớn lên trong sự chiều chuộng của gia đình và có một công việc làm nhiều người mơ ước. Bố mẹ nói là tôi và anh không có tương lai. Lâu dần tôi cũng bị lung lay.
Tôi biết mình không thể đổ lỗi cho bố mẹ khi đã nói chia tay với anh, vì đó là quyết định của riêng mình. Anh suy sụp, 4 năm yêu nhau tôi chưa từng thấy anh rơi nước mắt nhưng lúc chia tay anh khóc rất nhiều. Anh dùng nhiều cách để níu kéo nhưng tôi thật sự không hiểu mình nghĩ gì lúc đó, tôi đã nói không. Tôi cũng chẳng thể đưa ra lý do rõ ràng để giải thích cho quyết định của mình. Anh không hiểu, cố gắng níu kéo, tôi lại càng kiên quyết chia tay.
Có lẽ tôi nghĩ nhà anh nghèo, anh không đẹp trai, chưa có chỗ đứng trong xã hội, nếu không có tương lai thì giải thoát sớm cho nhau. Bây giờ nghĩ lại tôi thấy hồi đó mình thật bồng bột, nông nổi. Anh là điều tốt nhất cuộc sống đã dành cho tôi, vậy mà tôi không biết trân trọng, giữ gìn. Sau đó tôi cũng đi chơi với một vài người nhưng thật sự không thấy ai hợp với mình bằng anh. Tôi muốn quay lại, nhưng anh nói không thể yêu tôi nữa, tôi đã gây ra cho anh một nỗi đau, sự tổn thương không thể hàn gắn, anh chỉ có thể là bạn.