Em từng muốn có con với tôi, biết làm như vậy là không phải, nhưng vì yêu tôi, em chấp nhận tất cả. Tôi không từ chối thắng nhưng hiểu điều ấy không nên. Tôi sẽ khuyên bảo em. Giờ em đã lấy chồng được một thời gian, nhưng chưa có bầu. Sau ngày em lấy chồng, tôi đã xác định sẽ chấm dứt mối tình này, không liên lạc với em nữa. Em nói không muốn như thế vì vẫn yêu tôi nhiều lắm. Em muốn thỉnh thoảng được gặp tôi, cần tôi để có người chia sẻ trong cuộc sống. Thực tế tôi và em thỉnh thoảng vẫn gặp nhau trong yêu thương nồng nàn, vẫn liên lạc trong sự kín đáo.
Tình yêu tôi và em dành cho nhau rất chân thành, chưa bao giờ có ý nghĩ lợi dụng em. Tôi luôn muốn làm những điều có ích cho cuộc sống của em. Thật trớ trêu, khi tình yêu không đặt đúng chỗ, cuộc tình ấy lại trở thành tội lỗi. Cũng từ ngày tôi và em “làm chuyện yêu đương”, tôi giảm cảm xúc ham muốn với vợ rất nhiều. Em không phải là người giỏi chuyện chăn gối, nhưng tôi chỉ có cảm giác yêu và được yêu với em. Vợ chồng tôi vẫn tình cảm với nhau dù vợ không tạo cho tôi cảm giác khao khát như với em được.
Tôi không phải là người không biết suy nghĩ. Trước kia tôi từng rất coi thường những người đàn ông đã có gia đình còn lăng nhăng bên ngoài, không ngờ giờ đây chính tôi đang trải qua hoàn cảnh ấy. Tôi biết cuộc tình hiện giờ vô cùng tệ hại, không muốn em đánh mất hạnh phúc chỉ vì tôi, không muốn tiếp tục phụ lòng vợ con, không muốn một tâm hồn trẻ thơ được sinh ra sau này lớn lên có thể sẽ oán trách tôi và em, nếu không may em có con với tôi. Tôi không muốn mọi người coi thường em, không muốn em sống trong day dứt lương tâm, cũng không muốn gia đình của tôi có thể tan vỡ.