Thời gian trôi qua thế mà đã gần 12 năm rồi, em đã theo tôi, rong ruổi bên tôi mà không cần bất cứ điều gì, chỉ cần được yêu tôi là đủ. Chúng tôi vẫn thắm thiết, mặn nồng bên nhau cho đến khi tôi chuyển công tác, chuyển gia đình cách xa em hơn 100 km. Phải nói rằng công việc, môi trường và các mối quan hệ cùng với khoảng cách địa lý khiến tôi không có thời gian cho em, một tháng rồi vài tháng chúng tôi mới gặp nhau một lần.
Thời gian, không gian xa cách nhưng dường như tình yêu của em với tôi không hề thay đổi, nguyên vẹn như xưa. Chỉ có điều gần đây tôi không còn hứng thú nói chuyện với em như xưa nữa, tình yêu suy giảm, tôi muốn chia tay nhưng không thể nói với em điều đó. Có thể em đã nhận ra sự thờ ơ, lạnh nhạt của tôi, nhiều lần hỏi nếu muốn chia tay hãy nói để em ra đi nhưng tôi không thể nhẫn tâm được.
Nhiều ngày nay tôi hoàn toàn im lặng, biết em rất đau khổ. Em chỉ nhắn lại bảo rằng: “Có lẽ anh không còn yêu em nữa, anh chọn cách im lặng để chia tay. Em đã hiểu rồi và sẽ không nói gì nữa”. Tôi thấy day dứt trong lòng, ở bên tôi lúc nào em cũng rạng ngời hạnh phúc, tôi là động lực giúp em sống và vượt qua mọi sóng gió của cuộc đời. Tôi có nên một lần rõ ràng, thẳng thắn với em hay cứ im lặng như thế này?