Có lần anh tâm sự, cô bé hàng xóm trước kia suốt ngày rủ đi cà phê, thậm chí mồi chài anh đi nhà nghỉ mà cô ấy nói là sẽ bao tất, anh bảo “Giờ chả còn có tí ham hố nào, chỉ mong kiếm đủ tiền cho vợ con đỡ khổ”. Không tiền, đàn ông cũng chẳng còn có niềm đam mê với gái gú là thế. Niềm vui nho nhỏ của anh là lao thân đi kiếm tiền rồi về nhà vui ra mặt khi đưa tiền cho vợ và nghe thấy những nụ cười khanh khách của nàng, hình như nó cũng giống như niềm vui của nhiều người đàn ông khác thì phải.
Hơn 2 năm trời, anh chưa biết mua một cái quần hay manh áo mới. Thằng bạn khó khăn, anh cũng phải về nhà xin vợ 100 nghìn cho nó vay tạm vài ngày vì trong túi anh chẳng bao giờ có tiền. Sinh nhật con, anh cũng không có tiền tổ chức, mua quà cho nó. Anh mang về một quả dưa: “Bố chả mua gì cho con, chỉ mua quả dưa tặng sinh nhật con, con bảo mẹ bổ ra cả nhà cùng ăn”.
Thương cháu, thương anh, mình mời cả nhà đi ra ngoài hàng ăn coi như món quà tặng sinh nhật cho cháu. Pizza, mì Ý là hai món lần đầu tiên cả nhà anh biết đến. Nhìn anh trầm ngâm, đăm chiêu suy nghĩ, trong đầu anh cứ luẩn quẩn: “Giá mình có thể có nhiều tiền để cho con cái được hưởng thụ cuộc sống giống như những đứa trẻ đang ngồi xung quanh bàn ăn của mình”. Hình ảnh của anh lúc bấy giờ làm mình thấy thấm thía sự bất lực khi không thể dành cho vợ con một cuộc sống tốt hơn giống như bao nhiêu con người đang ngồi xung quanh anh lúc đó. Số anh khổ rồi, nhưng con anh cũng khổ theo.