Hiện giờ cháu đã 17 tuổi nhưng vẫn chưa tốt nghiệp cấp hai. Khi con bị đuổi học, tôi đã chạy vạy xin cho con chỗ làm. Có người quen giới thiệu vào phụ bếp cho quán ăn của họ, tôi gửi cháu được một thời gian lại phải đón về vì môi trường ở đó quá phức tạp, mới vào làm được một thời gian cháu đã tập tành hút thuốc. Sau đó tôi xin cho cháu vào làm ở một xưởng gỗ. Được thời gian cháu lại bỏ về do không chịu nổi môi trường bụi bặm của xưởng gỗ. Mỗi lần con trai bỏ việc về nhà là chồng tôi lại tìm cớ gây gổ, mắng nhiếc, đánh đập cháu. Có lần anh xông vào đánh con, cháu đã cầm dao chống lại, vác dao rượt đuổi khắp xóm, đập phá cửa kính, đập hỏng cả ổ khóa. Chúng tôi phải nhờ công an xã can thiệp, tạm giữ cháu một đêm ở trụ sở.
Con tôi trở nên lầm lì. Có lần nó lại trốn nhà đi chơi game, bán cả sách vở, đồ dùng để lấy tiền đi tận khuya mới chịu mò về. Tôi tức giận mắng cháu một trận, xong rồi bảo cháu vào nhà ngủ nhưng nó nhất quyết không vào, ngủ ngoài sân suốt một đêm. Còn có lần cháu bắt em gái đưa tiền để mua thuốc hút không được đã thẳng tay đánh em một trận. Nói về đi làm thì cháu viện cớ công việc vất vả để bỏ việc. Khi hỗn chiến với cha mẹ thì cả nhà tôi ai cũng phải nín nhịn, sợ xảy ra án mạng. Vì cháu chưa tốt nghiệp cấp hai nên ít có công ty nào chịu nhận vào làm. Tôi cũng tính đến phương án cho cháu đi nghĩa vụ quân sự theo hướng bộ đội chuyên nghiệp nhưng vì hộ khẩu của cháu ngoài Bắc, muốn đưa cháu nhập ngũ lại phải theo chế độ tuyển quân ở địa phương.