Hàng ngày anh vẫn thủ thỉ to nhỏ với mẹ, sáng dậy muộn cũng phải mẹ vào xoa đầu gọi dậy như đứa trẻ mới chịu. Đến bây giờ, sống với nhau gần 20 năm, mỗi khi cãi nhau anh vẫn nói không cần tôi. Khi tôi sinh cháu trai đầu được chưa tròn năm, bị chồng đánh cho một trận mặt mũi sưng húp. Tôi định vào ẵm con đi về ngoại thì anh chặn đường, ném hết đồ đạc, một mình tôi bơ vơ không một xu dằn túi. Sau đó một chị gái biết chuyện đã đưa tôi về bên ngoại nương thân. Anh còn nghe lời mẹ thuê một đám giang hồ tìm đến nhà tôi đe dọa, cấm tôi qua thăm con. Tôi suy nghĩ lại, thấy mình chưa có việc làm, tiền bạc không có, muốn nuôi con cũng khó. Trong khi bên nội cấm cho gặp con, nếu tôi cứ cố đòi con về họ sẽ đem giấu hoặc đem con tôi cho người khác nuôi, như thế tôi sẽ mất con. Nghĩ vậy tôi đành để anh giữ con, một thân một mình vào Nam xin làm công nhân.
Tâm sự khốn khổ vì chồng con đều hư hỏng
Tôi cũng không muốn đổ vỡ gia đình, con sẽ khổ, cha mẹ sẽ đau lòng vì ngay từ đầu đã không nghe lời khuyên can, quyết lấy anh cho được. Tôi đã nhắn với anh, rằng nếu còn thương tôi, thương con hãy vào Nam, tôi sẽ đợi anh. Vài tháng sau đó, anh mò vào Nam, chúng tôi lại sống với nhau như trước kia. Thời gian này vợ chồng tu chí làm ăn, tích cóp mua được mảnh đất có giấy tờ viết tay. Sau đó chúng tôi đón con trai vào. Mấy năm sau đó vợ chồng xây thêm được một căn nhà trên nền đất sổ hồng nhưng cũng chỉ là giấy tờ viết tay.