Khi đến bên tôi em thú nhận không còn trong trắng, tôi chấp nhận, không hề than trách em điều gì, tình yêu vẫn đẹp như thế và chúng tôi cũng vượt qua giới hạn. Điều tôi không ngờ nhất lại xảy ra, ngoài việc từng quan hệ với người yêu cũ còn có một chàng trai xuất hiện trong cuộc đời em, trùng hợp thay đó là bạn cùng quê với tôi. Em từng kể tôi nghe về người bạn đó nhưng bảo là quá khứ đen tối không muốn nhớ lại, em sợ người đó nên tôi cũng không bắt ép kể thêm gì. Tình cờ trong một lần họp mặt bạn cũ, bạn bè không biết tôi và em đang yêu nhau nên vô tư kể về em. Người bạn của tôi kể em dễ dãi, chỉ tán đổ em trong một thời gian ngắn. Liên kết những lời em nói và chuyện này tôi biết quá khứ em không muốn nhắc đến đó chính là việc đã quan hệ với người bạn của tôi. Tôi hụt hẫng, chỉ muốn gào thét trong bữa họp mặt đó mà sao không thể thốt nên lời.
Sau đó một thời gian tôi chia tay em, tôi nói với em không biết phải làm gì khi nghĩ về tương lai mù mịt của hai đứa, tôi kể em nghe về cuộc gặp mặt hôm đó, em hiểu ra vấn đề và cũng muốn kết thúc mọi chuyện tại đây. Tôi bảo em hãy tìm và yêu một người tốt hơn tôi, đám cưới hãy mời tôi. Em khóc, nhập viện vì suy nghĩ quá nhiều nhưng tuyệt nhiên không níu kéo, không trách cứ, cũng không nói gì, lặng lẽ ra đi không liên lạc gì với tôi nữa.