Con mỗi năm mỗi lớn, nỗi cô đơn của tôi cứ thế tăng lên. Những khi đêm về tôi lại sợ, sợ bóng tối bao phủ với biết bao cô đơn, hiu quạnh, nỗi ân hận cứ giằng xé. Tôi khao khát một bờ vai vỗ về, yêu thương, sẻ chia những niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống. Bao nhiêu đêm mất ngủ, nằm bên cạnh nhìn con, mọi suy nghĩ cùng nước mắt tuôi rơi. Tôi cứ nghĩ và sợ nếu chẳng may sau một đêm có chuyện gì xảy ra với mình thì con sẽ ra sao? Chắc cũng chẳng ai biết vì hiện tại mẹ con tôi luôn luôn sống cô độc.
Bước thêm lần nữa cảm giác tôi lại sợ, sợ mình không gặp được người đàn ông tốt, sợ thêm lần nữa thất bại, sợ họ không chấp nhận những gì thuộc về mình, sợ con phải gánh chịu thêm tổn thương do tôi mang đến. Sau cuộc tình thất bại để lại trong tôi quá nhiều vết thương lòng, đến giờ thực sự tôi hoàn toàn mất niềm tin vào đàn ông dù biết rằng cuộc đời vẫn còn nhiều người tốt.
Bao lần tôi tự trấn an mình không thể sống khép kín và bi quan như vậy, hãy hy vọng và sống lạc quan hơn nhưng nghĩ dễ chứ để hành động đúng theo suy nghĩ thật sự khó vô cùng. Trong cuộc sống, công việc, tôi tự tin về khả năng kinh doanh và chăm lo gia đình con cái, theo đánh giá của bạn bè, những người xung quanh, tôi xinh đẹp, cởi mở và thân thiện, biết lo toan cuộc sống gia đình, nhưng trong tình cảm tôi hoàn toàn mất tự tin.