Đôi khi em nghĩ chồng vô tâm như vậy mình cũng không cần, cứ đi làm về ôm con là được rồi, nhưng chỉ cần nhìn thấy chồng về là cảm xúc trong em lại như muốn vỡ òa. Hôm nào chồng về thì ngồi chơi điện tử rất lâu, em cho con ngủ xong rồi dọn mệt quá cũng ngủ luôn. Từ đó chuyện sinh hoạt vợ chồng như một cái máy, 2 người thực hiện nghĩa vụ với nhau.
Sau khi sinh, anh chưa từng nói câu nào tình cảm, chưa từng có một cái ôm, một cái nhìn trìu mến. Em rơi vào cảm giác cô đơn, hỏi chồng có người khác bên ngoài phải không? Anh bảo không nhưng mỗi lần về nhìn thấy em anh không thấy hứng thú vì em luôn làm anh có cảm giác ức chế.
Nhiều đêm nằm cạnh chồng em thèm được gối đầu vào tay anh, bao nhiêu cảm xúc muốn nói nhưng lại không thể nói thành lời. Em rất yêu chồng, yêu hơn cả yêu con gái mình nhưng em không thể diễn tả đúng nỗi lòng, lúc nào cũng nói với vẻ giận dỗi. Một cảm giác rất khó chịu mọi người ạ, đêm qua em đã khóc, chỉ ước lúc đó chồng kéo em vào lòng và ôm lấy em như một năm về trước thì em sẽ ngủ rất ngon lành. Anh chỉ hỏi có chuyện gì, em không nói, anh quay lưng đi không nói gì. Em thấy chán nản, muốn gạt anh ra khỏi cuộc đời để khỏi bị những cảm giác về anh chi phối đến khổ sở.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)