Tôi mỏi mệt, hốc hác và xanh xao nhưng nhớ anh, tâm sự với anh những điều vừa trải qua và nghe thấy. Anh lại hờ hững buông những lời quá thờ ơ, phải chăng anh không hề yêu tôi nên né tránh trách nhiệm với lời nói của mình? Hay anh luôn luôn là người tỏ ra khôn ngoan dè dặt trước những vấn đề người khác? Nhưng tôi nghĩ mình đã rất chân thành với anh kia mà. Nhiều lần tôi nói với anh mình là người phụ nữ đôc lập, có đủ năng lực để tự chịu trách nhiệm về lời nói, hành vi và cho cả cuộc đời mình. Vậy mà anh vẫn thế, tôi cảm thấy xót xa dâng lên trong lòng, nói chuyện với anh bằng thái độ gay gắt và lần đầu tiên có cảm giác bất cần trước anh.
Anh né tránh bằng cách chào rồi đi ngủ, tôi lại lặng người trước máy lúc lâu rồi out theo anh. Cảm giác mỏi mệt, tôi buông mình xuống giường và trằn trọc mãi.
Tôi muốn bỏ cuộc bởi thấy lòng tự trọng bị tổn thương. Lần này không hề khóc, mắt tôi ráo hoảnh nhìn xoáy vào màn đêm đen đặc. Ở đây đang là đêm còn nơi ấy lại là ngày, những gì ta nghĩ là trắng thì người khác nghĩ đen, vậy thì hà cớ gì ta yêu người thì người cũng yêu ta? Chợt nhói đau khi hiểu rằng hơn một năm qua trong mất mát khổ đau tôi đã ngộ nhận, thì ra người chẳng yêu tôi.
Tôi sẽ gói ghém tất cả mọi thứ vào lòng, cả trong suy nghĩ giờ chẳng còn ai nữa. “Không còn ai tôi đi một mình…”, câu thơ cũ réo rắt gọi tôi quay về thực tại. Giờ đây tôi vẫn chỉ là tôi độc bước trên dặm đời xa ngái. Tôi đã tự huyễn hoặc mình bằng một mối tình online lãng mạn ngây ngô, tự hỏi: “Mình có khôn ngoan hơn sau lần trải nghiệm”? Rồi lại tự trả lời: “Với tôi mãi mãi vẫn là đứa trẻ sống lâu năm, ngây ngô giữa dòng đời đục trong và đen bạc, hồn nhiên với cả nỗi đau của chính mình”.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)