Tôi mở cửa và nhìn anh đầy vẻ ngạc nhiên thích thú. Bỏ mặc tất cả lo toan muộn phiền tôi dang tay đón nhận, nhào vào lòng anh thỏa niềm khát khao mong đợi. Anh ở lại với tôi trong căn nhà này, đem lại cho mẹ con tôi cảm giác ấm áp mà từ lâu đã không còn nữa. Sáng sáng thức dậy tôi cùng anh chạy bộ trong công viên như những cặp vợ chồng khác, tôi thường bắt gặp khi thơ thẩn một mình, ghé ăn điểm tâm, ngồi bên nhau nhâm nhi ly cà phê nóng.
Tối đến sau bữa cơm đầm ấm, các con trở về phòng học, tôi và anh quấn quít bên nhau cùng xem phim, đọc sách, cùng tận hưởng giây phút ấm áp, bình yên. Khi các con chúng tôi đã lớn, tôi và anh tay trong tay rong chơi cho hết kiếp người. Chúng tôi thật sự hạnh phúc bên nhau, bù lại nửa đời đã qua sống trong tổn thương, buồn đau và mất mát. Bức tranh do tôi một mình vẽ nên không phù phiếm xa hoa, không có yếu tố cao sang nhưng thích cảm giác hạnh phúc bên anh hơn tất thảy mọi điều lớn lao khác trên đời, sự bình yên mà nửa đời tôi mới tìm được đã bị ông trời nhẫn tâm cướp mất.
Tôi lại bùi ngùi nghĩ về số phận của mình nhưng không nguôi hy vọng ngày mai có anh. Tôi ốm, áp lực công việc đã làm tôi đổ bệnh, lúc đau đớn và cô đơn một mình là lúc nhớ anh da diết. Tôi mong được bàn tay anh ấm nồng nắm lấy bàn tay mình, mong được nghe anh thì thầm vào tai: “Hãy cố gắng chịu đựng rồi bệnh sẽ hết, mọi việc rồi lại tốt đẹp cả thôi, anh thương em nhiều nhé”. Tôi thèm bát cháo hành từ người đàn ông yêu thương mình mang đến như ngày xưa Chí Phèo nhận từ tay Thị Nở. Có lẽ tôi đã kỳ vọng quá nhiều nên khi nhìn thấy vẻ lạnh lùng của anh qua webcam và những lời dè dặt khi online đã phần nào làm tôi thất vọng.