Tôi vẫn thèm được dụi khuôn mặt đẫm nước mắt của mình vào ngực ai đó để thổn thức mỗi lúc yếu lòng, thèm được đưa đôi bàn tay run run đỡ lấy bát cháo hành từ tay người đàn ông của riêng mình khi ốm, thèm lắm cảm giác được chở che, nhưng không vì thế mà tôi chấp nhận ngã vào vòng tay người đàn ông đang có vợ.
Trong lòng tôi âm ỉ nỗi khát khao đươc sống lại quãng thời gian đã đi qua. Một căn nhà ấm áp luôn rộn rã tiếng cười, một người đàn ông sống hết mình với vợ, hai cô con gái như hai thiên thần nhỏ, và tôi, người đàn bà tận tụy với công việc, yêu thương chồng con như báu vật của bản thân, dù tôi hiểu niềm hạnh phúc mong ước đó giờ đây phải xây nên với một người đàn ông khác. Người đàn ông tôi luôn nghĩ đến trong viễn cảnh đó là anh.
Rồi yêu anh từ khi nào chẳng biết, dù rằng anh vẫn như gần rồi lại như xa. Anh có thể gặp và trò chuyện với tôi hàng giờ khi anh thích, những lúc đó anh làm cho tôi ngộ nhận rằng cũng yêu tôi, muốn được cùng tôi sẻ chia cay đắng, ngọt bùi. Rồi anh cũng có thể lặn mất tăm cả tuần lễ để mặc tôi nhớ nhung mong đợi rồi tự trách mình khờ khạo. Cứ thế tôi không còn muộn phiền héo hắt của ngày hôm qua. Tôi làm bạn bè ngỡ ngàng, mừng vui và nghi hoặc khi biết đã có thể yêu thêm lần nữa.