Không như nhiều phụ nữ ly hôn khác, tôi không có khái niệm hận thù mà chỉ biết yêu thương. Tôi luôn nghĩ rằng mình không thể mở lòng ra được nữa. Hoài niệm đẹp về những năm tháng đã qua luôn hiện diện trong tôi, cắn cấu con tim yếu mềm, bệnh tật. Tôi không phải là quý bà giàu có và nhan sắc nhưng sống độc lập, có hai cô con gái ngoan hiền chăm học, biết sống vì người khác và yêu thương mẹ hết lòng. Có lẽ vì thế tôi được vài người đàn ông có chút tài sản và địa vị cũng như vài chú em nhỏ tuổi tán tỉnh, si mê.
Có thể họ đến với tôi vì đã quá mệt mỏi với chặng đường dài bon chen tìm hạnh phúc rốt cuộc vẫn là kẻ trắng tay. Cũng có thể vì sự bạc nhược của những người trẻ nhìn cuộc đời với cái nhìn màu xám, muốn nương vào tấm lòng trắc ẩn của tôi để tìm thấy sự bình yên, chứ ai yêu thương gì người đàn bà đã qua ngưỡng tứ tuần không nhan sắc. Tôi nghĩ thế và vẫn chọn cho mình lối sống độc thân. Tôi còn nặng lòng với người đàn ông của riêng mình dù anh đã ích kỷ bỏ tôi lại một mình. Tôi sợ phải làm tổn thương nhau khi hai mảnh đời ghép lại đã không còn nguyên vẹn, tôi sợ con gái sẽ buồn hơn khi mẹ san sẻ tình cảm cho ai.
Điều đáng quan tâm hơn là trong số họ chưa có ai làm cho con tim dại khờ nhưng bướng bỉnh đa đoan của tôi lỗi nhịp. Vì tất cả những điều đó và còn nhiều điều khác, tôi chưa hề nghĩ đến việc sẽ lại kết hôn. Tôi không còn trẻ để có thể dễ dàng làm lại cuộc đời một cách trọn vẹn, cũng không quá già để an phận vui thú điền viên mà quên đi cảm giác được tựa vào bờ vai ai mạnh mẽ lúc mỏi mệt, đơn côi.