Tôi thừa hiểu khi đến với nhau tôi chỉ là bến tạm cho anh, còn đối với tôi bến cuối đời là anh. Tôi không vì tiền, không vì quyền, chỉ vì quá thần tượng, kính phục anh, yêu ánh mắt, hơi thở, dáng vẻ kia mà giờ bản thân đến nỗi này. Anh nói hy sinh một chút để giữ cho nhau, tôi đồng ý. Đến nơi, tôi lo sợ, run rẩy vì mình sắp làm việc tội lỗi, còn anh hăng hái đón đưa, anh hứa họp xong đưa tôi về. Bước ra khỏi phòng tôi đau đớn, cay đắng biết bao, kết tinh của cuộc tình vụng trộm đã không còn, chỉ còn mỗi tôi rã rời, tan nát.
Anh đến đón tôi vẻ mặt phấn khởi, giọng nói nhẹ nhàng khấp khởi. Anh đưa về tận nhà, dặn dò thuốc men chu đáo, nhét tiền vào giỏ cho tôi, dáng anh ra về vội vàng mà thanh thoát. Tôi lịm dần, mơ màng nhớ về hạnh phúc ngắn ngủi mong manh. Đêm nào tôi cũng mơ thấy con, nó cười thật tươi như một thiên thần. Tỉnh giấc chỉ có mình tôi, ánh nắng ban mai len lỏi vào phòng, cựa mình tìm hơi ấm quen, chỉ thấy hơi ấm nước mắt thấm dần trên gối. Có người đem tính mạng ra để cố thủ hạnh phúc cho gia đình, còn tôi lại đem sinh mệnh của con ra để bù đắp, trả giá cho hạnh phúc của anh, anh lại dùng tiền và quyền lực để giữ danh dự bản thân. Cuối cùng, rồi tất cả còn lại gì?
Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com