Thói quen thông thường anh để tôi xem tivi một mình rồi ngủ trước, sau đó anh vào ngủ sau, vợ chồng không ai nói với ai nửa lời. Tôi góp ý cũng được một hai hôm rồi đâu lại vào đấy, thấy vợ chồng xa cách quá nhưng góp ý anh vẫn trơ ra. Anh không biết tôi đang mang bầu nên cần lắm những lời động viên, chia sẻ. Nhiều lúc anh đi ra ngoài tụ tập bạn bè hay gái gú tôi không biết nữa, chẳng nói với tôi nửa lời, để tôi mang bụng bầu xuống nhà chờ anh đến gần sáng, tủi thân lại khóc. Sáng về tôi hỏi thì lại to tiếng bảo đi chơi, anh chẳng thèm quan tâm hay dỗ ngọt, xin lỗi gì hết.
Nhiều lúc chán nản lắm, tôi muốn ra khỏi ngôi nhà này vì ở lại cũng chẳng được lòng ai, mẹ chồng ghét, chồng vô tâm hững hờ nhưng lại nghĩ đến con đang trong bụng lại chẳng biết làm sao nữa. Mong mọi người cho tôi lời khuyên (tôi chưa đăng ký kết hôn). Tình hình này tôi thấy mình sẽ là người lo cho con chứ anh chẳng giúp được gì cả về vật chất cũng như tinh thần.
Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com