Em nói trên công ty được tự do thoải mái nhưng về đến nhà không khác ở tù. Em ôm máy tính từ lúc đi làm về đến lúc đi ngủ, trong khi đó chồng em đi thâu đêm suốt sáng, có khi bỏ nhà đi ba bốn ngày không về dù em có gọi hay đi tìm. Em kể về phía nội, chồng cấm đoán em quan hệ với cô dì chú bác, về phía nhà ngoại cả năm không bao giờ thấy chồng sang thăm hỏi, gọi điện dù cho đó là ngày lễ tết hay giỗ chạp.
Thương cho số phận đó, tôi cùng em tìm đủ mọi cách, khuyên nhủ để mong sao có thể kéo chồng em ra khỏi những sai lầm, trở về với cuộc sống hiện tại mà em mong muốn, nhưng tất cả đáp lại chỉ là cái thờ ơ và sự lạnh lùng vô cảm. Ngày qua ngày, sau những giờ làm việc cùng nhau trên công ty, tôi và em lại tiếp tục với chủ đề mà em đang phải chịu đựng. Tôi khâm phục ý chí cũng như nghị lực của em, những thứ được gọi là đức hy sinh luôn tồn tại trong con người em. Trong đầu tôi nghĩ sao không gặp em sớm hơn, giá như…
Chồng em vô tình nhìn thấy ảnh tôi chụp chung với em trong một chuyến đi du lịch công ty tổ chức, anh ta mắng chửi em là đồ hư hỏng, dọn hết quần áo và đuổi em về bên ngoại dù cho em khóc lóc van xin tha thứ. Cực chẳng đã, em quyết định ra đi. Hơn một tháng sau đó, anh ta không một tin nhắn, cuộc gọi mặc cho em nói lời xin lỗi và muốn quay về. Gia đình biết chuyện đã khuyên nên bỏ nhưng em vẫn quyết tâm với hy vọng anh ta thay đổi. Con người em là thế, nghị lực sống em là thế, tôi đau xót thay em, những tiếng cười đùa trên công ty cũng vơi dần bởi nghĩ về em.