Tôi cũng có ý định xin con nuôi nhưng gia đình anh không muốn. Rồi nhà anh định cư tại Mỹ theo diện đoàn tụ gia đình, anh là người chủ động đề nghị nhận một người con của chị tôi làm con nuôi. Anh nói nếu chúng tôi đi Mỹ thì ít nhất tôi cũng có một đứa cháu vừa làm cháu vừa làm con cho đỡ buồn vì không có ai là họ hàng, tôi nghe rất cảm động nên hỏi ý kiến anh chị tôi. Tuy không nói ra nhưng hai bên gia đình đều đồng ý, anh đứng ra làm đơn xin con nuôi, không ai bắt ép hay nài nỉ anh cả.
Năm ngoái công ty anh làm ăn thua lỗ nên cho công nhân nghĩ bớt, anh cũng trong diện bị thôi việc. Trong thời gian không có việc làm, tiền tiêu vặt ba má cho, cơm nước chợ búa tôi lo hết. Khoảng cuối tháng 3 anh xin được việc, đi sớm về trễ nói công ty tăng ca và bận đi học (trong thời gian nghỉ việc anh có đi học thêm một lớp tiện căn bản). Anh nói một tuần chỉ học hai buổi nhưng không bữa nào anh về trước 22h. Sau đó tôi được biết anh gọi điện cho bố mẹ chồng nói ý là nếu có chuyện gì thì đừng sốc.
Một lần nhân dịp chở tôi qua nhà mẹ chơi, trong lúc mẹ đang dọn dẹp, anh đến gần rồi nói hai đứa ở với nhau không có con, không có tài sản gì không hợp thì ly dị. Tôi là người trong cuộc nhưng lại biết thông tin cuối cùng, hỏi lý do chính để ly dị là gì, anh không trả lời, chỉ nói không con, không tài sản, ở với nhau không hạnh phúc, anh cần một người vợ không cần một người mẹ.