Thêm vào đó là việc người bác trai, tức anh ruột của bố cô ấy kiện tụng để giành lấy ngôi nhà bố mẹ để lại, cô ấy stress, lại lao đầu vào ma túy. Tôi buồn và tuyệt vọng. Bao nhiêu thời gian và sức lực của cả hai chúng tôi, giờ lại là số 0. Tôi cũng biết đã dính vào ma túy rồi thì vô cùng khó thoát. Cũng như bao nhiêu người nghiện khác, khi tỉnh táo cô ấy khóc lóc xin lỗi vì thấy nhục nhã, nhưng rồi ma túy làm cô ấy không còn là mình nữa. Đọc đến đây, chắc nhiều bạn sẽ hỏi sao tôi không ra đi, còn băn khoăn gì nữa, nhiều người ở hoàn cảnh tôi chắc đã chia tay lâu rồi.
Nhìn người con gái mình yêu, một cô gái vốn hiền ngoan, không may mất cả cha mẹ, sống cô đơn giữa những kẻ xấu xa lợi dụng và xô đẩy vào hoàn cảnh ngang trái này, tôi không thể cầm lòng được. Cô ấy nói thực là bây giờ không ai thân thích, có người bác duy nhất như đã nói ở trên chỉ mong đứa cháu biến đi để giành lấy ngôi nhà của bố mẹ cô ấy. Bạn bè, đối tác kinh doanh ngãng ra, một số vì biết cô ấy nghiện ma túy, một số không biết thì chán ngán vì cách xử sự bất thường của cô ấy (cũng vì ma túy gây nên). Chỉ có mình tôi ở bên cạnh, giúp đỡ, vật lộn với cuộc sống khổ sở của người yêu.
Tôi phải giấu bạn bè và người thân của mình về việc này, tôi biết cái nhìn của mọi người về người nghiện ma túy thế nào, nên dần dần cũng trở nên xa lánh gia đình bạn bè, không muốn mọi người lo lắng cho mình. Tôi không thể bỏ việc, nhưng cứ xong việc lại lao đầu về với cô ấy. Ngày nào cũng căng thẳng, mệt mỏi rã rời, nhưng không bằng sự đau khổ trong tâm hồn. Nhìn cô ấy tàn tạ như đang chết dần từng ngày, con tim tôi nghẹt thở.