Dáng người cao cao, ánh mắt ấy làm sao tôi quên, 11 năm rồi, cậu chững chạc hơn, khác hơn nhưng trong tôi hình ảnh cậu học sinh thuở nào như trở lại. Dường như không thốt được lên lời. Cậu mỉm cười chào lại tôi, bạn bè lớp cũ bao năm gặp lại giờ còn vài đứa chưa lập gia đình. Chúng tôi hẹn nhau ra ngõ nói chuyện. Tôi chỉ có thể đứng lặng, người con trai mình yêu đơn phương suốt 11 năm qua giờ đây làm trái tim tôi như nghẹn lại, cậu ấy không còn là tưởng tượng mà đã đứng trước mặt tôi.
Cậu trách tôi sao vào Sài Gòn công tác mấy năm rồi mà không liên lạc gì, trêu tôi không còn là con mọt sách ngày xưa nữa rồi, còn hỏi tôi bao giờ lấy chồng. Biết trả lời gì, tôi cố gắng cười tươi “Tớ đợi cậu lấy vợ đã, nhưng chắc ế rồi”. Tuổi 27, tôi dành ngày nghỉ cuối tuần dạo bước giữa Sài Gòn đô hội, mỉm cười nhận ra câu trả lời cho những tháng ngày áo trắng ngu ngơ, rằng đó không phải là cảm nắng nhất thời.
Bố mẹ ngày nào cũng gọi điện về vấn đề lấy chồng, đòi chuyển công tác ra Bắc, tôi hiểu lòng bố mẹ, chỉ là bản thân chông chênh quá. Tuổi 27, thời thanh xuân sắp qua đi, liệu tôi có nên dũng cảm một lần đối diện để nói rằng “Tớ yêu cậu”, rằng “Mình yêu nhau đi” hay nghe lời bố mẹ để đến với một anh chàng hiền lành, tốt bụng, nghề nghiệp ổn định, giàu sang và có tương lai?