Rồi lớp 12 đến, tôi hoang mang, một nỗi sợ mơ hồ trong lòng đứa học trò cuối cấp, đó là nỗi sợ một ngày tôi không còn được lặng lẽ dõi theo bạn. Cậu ấy vào Nam thi và theo đuổi ước mơ của mình, còn tôi đến với Hà Nội với ước mơ được ngồi ở giảng đường Ngoại thương.
4 năm đại học tôi không thể quên mà càng thêm yêu cậu ấy hơn. Tôi chỉ biết cậu qua tin nhắn 2 đứa hay hỏi nhau về cuộc sống, học tập hay tin tức từ bạn bè, thầy cô. Đôi khi giữa phố tôi bắt gặp dáng hình ai quen thuộc lắm rồi tự nhủ làm sao cậu ấy có thể ở đây.
Năm nay tôi bước sang tuổi 27, cũng là năm thứ 4 đến với Sài Gòn làm việc. Không hiểu sao tôi chọn nơi này, vì nó trẻ hay vì tôi vẫn không thể quên cậu ấy. 27 tuổi, tôi chưa mảnh tình vắt vai, bỏ qua tất cả những người đến bên mình vì vẫn ngóng chờ một người. Bố mẹ bắt đầu sốt sắng vì sợ con gái ế, Tết đến lại gọi điện thúc giục ra Bắc sớm để gặp anh, người con trai tên Hoàng, anh chàng bác sĩ mà bố mẹ hết lời ca ngợi. Tôi hiểu lòng cha mẹ khi tuổi này ở quê bạn bè yên bề gia thất, còn tôi hết lần này lần khác dựa cớ xa xôi.
Lại như năm nào, tôi lên sân thượng và ngồi nhìn ra cánh đồng quê như một đứa trẻ, tôi yêu cậu ấy nhưng có chờ trong vô vọng mãi thế không? Tuổi trẻ qua đi nhanh quá, dẫu thế tôi làm sao có thể lấy một người không có tình cảm, khi tình yêu của tôi dành cho cậu ấy đã 11 năm? Giữa lúc ấy tôi gặp lại cậu trong lễ cưới thằng bạn thân, cũng là bạn thân của cậu.