Sau khi cưới, chúng tôi đi thuê nhà ở vì nếu ở nhà sẽ không yên với nhà cô kia. Ở với nhau tôi mới nhận ra anh ta là con ngựa hoang, tự do, chơi bời, nhậu nhẹt. Ngay tháng đầu tiên anh đã bỏ tôi lại căn nhà thuê một mình để đi chơi đến sáng mới về, chuyện đi đến 1, 2 giờ sáng là bình thường, cả việc đi qua đêm không nói gì với vợ cũng trở lên thường xuyên. Bố mẹ chồng cũng cho việc đi như vậy là bình thường nên tôi hầu như không nghe thấy ông bà mắng anh một lần nào về chuyện đó.
Tâm sự hối hận vì lấy nhầm chồng
Tôi chẳng biết làm gì ngoài việc khóc, chưa có con thì khóc một mình, có một đứa thì ôm một đứa khóc, đến lúc có hai đứa thì nằm giữa hai đứa con mà nước mắt ứa ra. Tôi đẻ cả hai lần, không lần nào anh ta không làm cho tôi khóc kể cả khi mới đẻ vài ngày. Khóc nhiều, khóc non nên giờ đây mắt tôi lúc nào cũng đỏ, nhìn như không có hồn vậy. Ngay cả khi tôi khóc, mẹ chồng nằm cạnh cũng kệ, không mắng con trai, các cô, bác anh ta cũng vậy, họ luôn nghĩ con cháu họ ngoan, đàn ông làm gì cũng đúng còn đàn bà phải nhịn, phải ngoan. Tôi khóc để tự giải thoát cho mình khỏi những cảm giác “đau”, càng khóc càng đau hơn.
Nhìn một cách tổng thể từ ngoài vào, gia đình tôi là mơ ước của nhiều người, ai cũng bảo đẹp đôi, lương công chức của cả hai với tiền dạy thêm cũng đủ chi tiêu. Tôi xoay sở, vay mượn nên mua được ít đất dựng cái nhà nho nhỏ để ở. Bình thường anh cũng thương vợ con, chỉ có điều mọi việc lớn trong gia đình tôi luôn là người phải suy nghĩ trước rồi thúc giục anh mới làm, có bạn bè gọi là anh ta đi không kể thời gian, quên hết.